Mình không nhớ rõ đó là bài học tiếng Anh năm lớp mấy. Chỉ biết ngày nhỏ, khi cô giáo hỏi “How many people are there in your family?” ( Gia đình em có bao nhiêu người?) Mình trả lời: There are 5 people in my family (Gia đình em có 5 người).
Với mình, từ nhỏ đến giờ, nhà luôn có 5 người. Đó là bà nội, ba, mẹ, mình và em trai.
Những ngày giáp Tết, mình lúc nào cũng là con bé lẽo đẽo theo bước chân bà nội để đi chợ. Hồi đó mình học cấp 1.
Đi chợ ngày cuối năm, bà nội mua rất nhiều đồ: thịt, cá, bánh, hạt dưa, giấy cúng… nội mua cả mấy chục đôi dép đi trong nhà. Tất cả những thứ này để chuẩn bị cho chiều 30 Tết cả đại gia đình ở Tam Kỳ, Đà Nẵng về quê để cùng nhau đón giao thừa. Nội lúc nào cũng chu đáo và chăm lo từng miếng ăn, giấc ngủ cho cả nhà.
Đoạn đường đi chợ cùng nội không dài, nhưng hai bà cháu phải dừng lại nghỉ mấy nhịp vì mình thì bé tí mà mấy món đồ nội mua thì nhiều và nặng.
Mình cứ thế lớn lên qua những mùa Tết, được nội sắm sửa giày dép, bông tai, nội dẫn đi gội đầu, nội cho mình sơn móng tay màu hồng cánh sen…
Những ngày trước Tết, mình phụ nội gói nem, làm bánh. Cũng “uy tín” lắm thì mới được bà nội giao nhiệm vụ này.
Kí ức về những ngày Tết bên nội đẹp như hoa cỏ mùa xuân, đầy sắc màu và mơn mởn. Mọi thứ đẹp đẽ khiến mình mải mê tận hưởng, đầy tự hào khi sống trong tình yêu thương của nội.
Để rồi mình từng ngỡ rằng Tết vẫn ở đó, giống như 4 mùa xuân - hạ - thu - đông rồi lại xuân. Năm nào xuân cũng về, Tết cũng đến.
Nhưng mình quên mất rồi sẽ có ngày xuân vẫn về, Tết vẫn đến nhưng nội thì không còn nữa…
Mới đó mà nay là cái Tết thứ 3 vắng nội, cái Tết đầu tiên sau hết khó. Nội đã xa lại càng xa hơn!
Ngày cuối năm ra thăm mộ ông bà nội và ba. Thấy cây cỏ xung quanh xanh mướt, xa xa là cánh đồng lúa Đông Hoà trải dài đến cuối đường chân trời. Mênh mông, mênh mông.
Tự hỏi lòng mình ở đâu và nội, ba giờ đang ở đâu, trong thế giới nào? Mà dẫu đường xa hun hút vẫn cảm nhận được sự gắn kết thương yêu.
Mỗi lần ra mộ thắp nhang, mình ít khi cầu xin điều gì cho bản thân. Mà lúc nào cũng thủ thỉ “nội và ba cố gắng đừng lưu luyến nơi này để chóng siêu sanh về cõi lành nghe”.
Lòng lúc nào cũng mong người mình thương về cõi ấy. Dẫu mình không biết cõi đó ở đâu nhưng mình tin sẽ là cảnh lạc.